One is tempted to hearken to the siren song of our relativistic and pluralistic society and conclude that all Christian churches believe pretty much the same thing. There are differences, of course—some have bishops and some don’t; some consider the Eucharist to be the true Body and Blood of Christ, and some don’t. And, of course, Catholics have the Pope. But apart from these incidentals (as the world regards them), all people calling themselves Christians share the same faith and worship the same Jesus. As long as we confess the same Christ, let’s not sweat the small stuff.
This approach was not the one taken by St. Paul. Consider, for example, his approach to his Judaizing opponents. These were men who followed him about, slandering his character, denigrating his apostolic authority. In the churches of Galatia, they were preaching that to be saved, one needed more than simply baptism and faith in Christ. One also needed circumcision—in other words, one needed to become a Jew in order to really be a Christian. The Galatians were impressed with their arguments, and although they had not taken the definitive step of becoming circumcised, they did begin to otherwise live as Jews, keeping a Jewish calendar of festal days, months, seasons, and years (Galatians 4:10). These same teachers were dogging Paul’s steps elsewhere, and making trouble for him in Corinth.
Here we must be clear: both the Judaizers and the people to whom they were preaching were baptized Christians, members of the church, Christians who confessed Christ. According to our modern model, should not Paul have simply accepted them and agreed to disagree about “the small stuff”? After all, they both worshiped the same Jesus.
Not according to Paul. To the Galatians, he wrote that such “Christians” were preaching “a different Gospel” (Galatians 1:6). They were “severed from Christ”, “fallen away from grace” (Galatians 5:4). They were preaching “another Jesus” than the one Paul preached, and offered “another Spirit” in their counterfeit baptisms (2 Corinthians 11:4). All this, just because some Christians insisted on circumcision as necessary for salvation! So much for first-century ecumenism.
But it was not just in the first century that the Church “sweated the small stuff” and declared that such deviance from the purity of the faith constituted apostasy from Christianity. In the fourth century, St. Athanasius also insisted that his foes were proclaiming another Jesus. Both the presbyter Arius and the deacon Athanasius confessed that Jesus of Nazareth was the Son of God, and both could sign on to some sort of the faith in the Holy Trinity. But they differed on the tiny detail of what the title “Son of God” actually meant. Athanasius said that it meant the full and undiluted deity of Jesus; Arius said that it simply meant that Jesus was created by God as the first and noblest of His creatures, and that it was through the Word that God made the rest of His creation. Couldn’t they agree to disagree? After all, both considered themselves Christians, and both could confess Jesus as the Son of God. Even the emperor Constantine initially considered the dispute a merely verbal one and thought they should simply chill out and not fight over such minutiae. But for Athanasius, the dispute was not over minutiae, but over the basics, and he declared that deviance in this matter of Christology meant that Arius had forfeited any real claim to be considered a Christian. Accordingly, Athanasius called him and his followers not “Christians”, but “Arians”. The label contained Athanasius’ denunciation of Arius as no real Christian at all. Arius, of course, considered himself a Christian, but it was just this label that Athanasius denied him.
We come now to the twentieth and twenty-first centuries. The front line has now shifted from Christology to anthropology, and we now debate matters of gender. In the fourth century, the question was, “Is Jesus the Word as fully divine as the Father?” In our day, the question is, “Is homosexual activity blessable or damnable? Is it something to be celebrated and accepted, or to be repented of? Is it legitimate as part of God’s will for His creatures, or is it an abomination?” Or, put another way, “Does Jesus bless homosexual activity?” Our news casts and Facebook posts are full of the cultural warfare in North America as people give varied and opposing answers to this question. Some churches and denominations are answering in the affirmative, and saying, “Yes, Jesus does bless homosexual activity and finds nothing wrong with it.” Other churches are answering, “No, Jesus does not bless homosexual activity, but calls His disciples to repent of it as sinful.”
Of course, other questions are asked in this long and complicated discussion of gender, just as other questions could have been asked about the nature of Jewish Law in the first century, and the Christological debate in the fourth century. Yes, it’s all very complicated. But the basic questions still remain: Does Jesus insist that His disciples be circumcised in order to be saved? Is Jesus less divine than the Father? Does Jesus bless homosexual activity? Answering the first two questions in the affirmative resulted in the Church declaring that you were not a Christian in the first and in the fourth centuries. I suggest that answering the third question in the affirmative results in forfeiting a credible claim to be a Christian now. For in all three cases, the person answering in the affirmative is thereby proclaiming another Jesus.
Think back, for example, to the heresy of the Nicolaitans, a “Christian” movement in Asia in the late first century which tolerated eating food offered to idols and fornication. Small stuff, right? After all, there is no reason to think that their Christology was weird. Like St. John, they also confessed Jesus as the Son of God. But Christ Himself, speaking in the Book of Revelation, declared that He “hated” the works of the Nicolaitans (Revelation 2:6), and would “war against them” with the sword of His mouth (Revelation 2:15-16)—i.e., pronounce judgment against them. The Nicolaitans, of course, did not think that they were doing anything wrong, and thought that Jesus had no problem with people who ate food offered to idols or with casual sex. But actually, Jesus did have a problem. The real problem was that the Nicolaitans were proclaiming another Jesus.
Those welcoming the gay cultural steam-roller also proclaim another Jesus—one who blesses any sexual union as long as the partners love each other. This Jesus presumably would have no time for the prescriptions in the Law which denounce homosexuality as “an abomination” (Leviticus 21:13); nor would He thank St. Paul for writing in his epistle that homosexual behaviour was “against nature” (Romans 1:26), and that practicing homosexuals were among those who would not inherit the Kingdom (1 Corinthians 6:9-10). Instead, His anger and indignation would be turned on those who denounce such behaviour and refuse to celebrate it. This Jesus is a nice Jesus, harmless, sweet, emphatically open, inclusive, and non-judgmental. There is nothing sinful that would provoke His condemnation, with the exception, of course, of fundamentalists and people from the American Religious Right. This Jesus is, of course, at odds with the mindset of the early Church and the Fathers; and He would have nothing but derision for the traditional stand which condemns homosexual behaviour. This Jesus is therefore radically incompatible with the Jesus the Church has been proclaiming for two millennia, and is at least as different from Him as were the Nicolaitan Jesus and the Judaizers’ Jesus of the first century, and the Arian Jesus of the fourth. If the Church values its traditional past at all, it should regard groups which confess this new Jesus as it once regarded the Judaizers, the Nicolaitans, and the Arians—namely as non-Christian groups.
If it did, this would have immediate consequences for the Church’s ecumenical conversations. Groups that preach another Jesus and another Gospel are rightly regarded by us now as heretically non-Christian, and thus the Orthodox Church does not have an official ecumenical dialogue with Mormons (that I know of) or with Jehovah’s Witnesses. Our message to them is simply “Repent and believe”; we do not meet with them for wine and cheese to discuss Christology at conferences or produce scholarly papers at symposia about the thought of Joseph Smith or Charles Taze Russell. In the same way, any church group or denomination which officially commits itself to blessing homosexual activity or gay marriage is preaching another Jesus, and Orthodoxy should also suspend any official ecumenical dialogue with them. We badly misread the homosexual debate if we regard it simply as another moral issue (like abortion), and a debate over whether or not a particular activity is sinful. It is more basic than that. It is not simply a moral issue; it is a Christological one. If we continue ecumenical dialogue with groups that bless homosexuality, at best we are wasting our breath. At worst we are adding credibility to what Paul called “another gospel”.
The problem, of course, is a perennial one. In every age, there are Christians who compromise with the standards of their age, and accept the world’s values as their own. These people always call themselves “Christians” and denounce those who disagree with them as rigid and wrong. But the Christ whom they preach is not the real Christ. They in fact misrepresent Him, and preach a Christ made up by themselves, one who conforms more closely to their own secular age. St. Paul, St. John, and St. Athanasius pulled the mask off them in their day, and denied them the label of “Christian”. It is time that we Orthodox follow in their f
Results (
Vietnamese) 1:
[Copy]Copied!
Một cám dỗ để hearken để bài hát còi hú của xã hội chúng ta tương đối tính và pluralistic và kết luận rằng tất cả các nhà thờ Thiên Chúa giáo tin rằng khá nhiều điều tương tự. Có những khác biệt, tất nhiên-một số có giám mục và một số thì không; một số xem xét bí tích Thánh thể là đúng cơ thể và máu của Chúa Kitô, và một số thì không. Và, tất nhiên, Cơ đốc giáo có Đức Giáo hoàng. Nhưng ngoài các incidentals (như là thế giới liên quan đến họ), tất cả mọi người gọi mình là Kitô hữu chia sẻ cùng một Đức tin và thờ phượng Chúa Giêsu cùng. Miễn là chúng ta thú nhận cùng một Chúa Kitô, chúng ta hãy không mồ hôi những thứ nhỏ.Cách tiếp cận này không phải là người thực hiện bởi St. Paul. Xem xét, ví dụ, cách tiếp cận của mình để đối thủ của ông Judaizing. Đây là người đàn ông đã theo sau ông về, vu nhân vật của ông, bôi nhọ thẩm quyền tông đồ của mình. Trong các nhà thờ của Galatia, họ đã rao giảng rằng để được lưu lại, Ai cần nhiều hơn chỉ đơn giản là rửa tội và niềm tin vào Chúa Kitô. Một cũng cần cắt bao quy đầu-nói cách khác, một trong những cần thiết để trở thành một người Do Thái để thực sự là một Kitô giáo. Người Galatians đã được ấn tượng với lập luận của họ, và dù họ đã không thực hiện bước cuối cùng của ngày càng trở nên cắt bao quy đầu, họ đã tiếp tục để nếu không sống như người Do Thái, Giữ một lịch Jewish festal ngày, tháng, mùa, và năm (Galatians 4:10). Các giáo viên cùng dogging bước của Paul ở nơi khác, và làm cho rắc rối cho ông tại Corinth.Ở đây chúng tôi phải được rõ ràng: Các Judaizers và những người mà họ giảng dạy đã được rửa tội Kitô hữu, thành viên của giáo hội, những người thú nhận Chúa Kitô hữu. Theo mô hình hiện đại của chúng tôi, nên không Paul đã chỉ đơn giản là chấp nhận họ và đồng ý không đồng ý về "những thứ nhỏ"? Sau khi tất cả, cả hai đều thờ Chúa Giêsu cùng.Không theo Paul. Để người Galatians, ông đã viết rằng như vậy "Kitô hữu" đã rao giảng "một phúc âm khác nhau" (Galatians 1:6). Họ đã được "cắt đứt từ Chúa Kitô", "giảm từ ân huệ" (Galatians 5:4). Họ đã rao giảng "một Chúa Giêsu" hơn một Thánh Phaolô rao giảng, và được cung cấp "một tinh thần" trong của rửa tội giả mạo (2 Corinthians 11:4). Tất cả điều này, chỉ vì một số Kitô hữu khẳng định về cắt bao quy đầu là cần thiết cho sự cứu rỗi! Rất nhiều cho các thế kỷ đầu tiên phong.Nhưng nó đã là không chỉ trong thế kỷ đầu tiên giáo hội "sweated những thứ nhỏ" và tuyên bố rằng như vậy lệch lạc từ độ tinh khiết của Đức tin chiếm apostasy từ Thiên Chúa giáo. Vào thế kỷ thứ tư, St. Athanasius cũng nhấn mạnh rằng kẻ thù của ông đã tuyên bố một Chúa Giêsu. Presbyter Arius và deacon Athanasius thú nhận rằng Chúa Giêsu Nazareth là con trai của Thiên Chúa, và cả hai có thể đăng nhập vào một số loại của Đức tin trong Chúa ba ngôi. Nhưng chúng khác nhau trên các chi tiết nhỏ của những gì tiêu đề là "Con Thiên Chúa" thực sự có nghĩa. Athanasius nói rằng nó có nghĩa là các vị thần đầy đủ và không pha loãng của Chúa Giêsu; Arius nói rằng nó chỉ đơn giản là có nghĩa là rằng Chúa Giêsu đã được tạo ra bởi Thiên Chúa như là đầu tiên và Endeavor của sinh vật của mình, và rằng nó đã là thông qua từ Thiên Chúa thực hiện phần còn lại của sáng tạo của mình. Họ không thể đồng ý không đồng ý? Sau khi tất cả, cả hai coi mình là Kitô hữu, và cả hai có thể thú nhận Chúa Giêsu là con Thiên Chúa. Ngay cả Hoàng đế Constantine ban đầu coi là tranh chấp một chỉ bằng lời nói và nghĩ rằng họ nên chỉ đơn giản là thư giãn và không chiến đấu trên các sở. Nhưng Athanasius, tranh chấp là không quá minutiae, nhưng qua những điều cơ bản, và ông tuyên bố rằng lệch lạc trong vấn đề này của Christology có nghĩa là rằng Arius có forfeited bất kỳ tuyên bố thực sự được coi là một Kitô giáo. Theo đó, Athanasius gọi là anh ta và những người theo ông không "Kitô hữu", nhưng "Arians". Nhãn chứa Athanasius' denunciation của Arius là Kitô hữu thực sự không có ở tất cả. Arius, tất nhiên, tự coi mình là Kitô giáo, nhưng nó đã là chỉ này nhãn Athanasius từ chối anh ta.Chúng tôi đến bây giờ với thế kỷ XX và hai mươi đầu. Tiền tuyến bây giờ đã chuyển từ Christology để nhân chủng học, và bây giờ chúng tôi tranh luận các vấn đề giới tính. Vào thế kỷ thứ tư, các câu hỏi là, "Là Chúa Giêsu từ là hoàn toàn thần thánh là cha đẻ?" Trong ngày của chúng tôi, câu hỏi là, "là đồng tính hoạt động blessable hoặc damnable? Nó là một cái gì đó để được tổ chức và chấp nhận, hoặc để được ăn năn của? Là nó hợp pháp như một phần của Thiên Chúa của sẽ cho sinh vật của mình, hoặc là nó một abomination?" Hoặc đặt một cách khác, "Chúa Giêsu hiện chúc lành hoạt động đồng tính?" Tin tức phôi và Facebook bài viết của chúng tôi có đầy đủ các cuộc chiến tranh văn hóa ở Bắc Mỹ như những người cung cấp cho câu trả lời khác nhau và đối lập cho câu hỏi này. Một số nhà thờ và các mệnh giá trả lời trong khẳng định, và nói, "Vâng, Chúa Giêsu ban phước cho hoạt động đồng tính và thấy không có gì sai với nó." Các nhà thờ khác trả lời, "Không, Chúa Giêsu không ban phước cho hoạt động đồng tính, nhưng gọi đệ tử của mình để ăn năn của nó là tội lỗi."Tất nhiên, câu hỏi khác được yêu cầu trong cuộc thảo luận này dài và phức tạp của giới tính, cũng như các câu hỏi khác có thể đã được yêu cầu về bản chất của pháp luật Do Thái ở thế kỷ trước, và cuộc tranh luận Christological vào thế kỷ thứ tư. Vâng, đó là tất cả rất phức tạp. Nhưng những câu hỏi cơ bản vẫn duy trì: nào Chúa Giêsu đã nhấn mạnh rằng đệ tử của mình được cắt bao quy đầu để được lưu? Chúa Giêsu là thiêng liêng ít hơn cha? Chúa Giêsu có ban phước cho hoạt động đồng tính? Trả lời các câu hỏi đầu tiên hai trong khẳng định dẫn đến giáo hội tuyên bố rằng bạn đã không một Kitô hữu trong lần đầu tiên và trong thế kỷ thứ tư. Tôi đề nghị rằng trả lời câu hỏi thứ ba trong các kết quả khẳng định trong forfeiting một yêu cầu bồi thường đáng tin cậy là một Kitô hữu bây giờ. Nhất trong tất cả ba trường hợp, người trả lời trong khẳng định do đó tuyên bố một Chúa Giêsu.Think back, for example, to the heresy of the Nicolaitans, a “Christian” movement in Asia in the late first century which tolerated eating food offered to idols and fornication. Small stuff, right? After all, there is no reason to think that their Christology was weird. Like St. John, they also confessed Jesus as the Son of God. But Christ Himself, speaking in the Book of Revelation, declared that He “hated” the works of the Nicolaitans (Revelation 2:6), and would “war against them” with the sword of His mouth (Revelation 2:15-16)—i.e., pronounce judgment against them. The Nicolaitans, of course, did not think that they were doing anything wrong, and thought that Jesus had no problem with people who ate food offered to idols or with casual sex. But actually, Jesus did have a problem. The real problem was that the Nicolaitans were proclaiming another Jesus.Những người chào đón các văn hóa đồng tính hơi kiểu-con lăn cũng công bố một Chúa Giêsu-một trong những người ban phước cho bất kỳ liên minh tình dục miễn là các đối tác yêu nhau. Chúa Giêsu này có lẽ sẽ không có thời gian cho các quy định trong luật pháp tố cáo đồng tính luyến ái là "một abomination" (Lêvi 21:13); cũng không phải ông sẽ cảm ơn Thánh Phaolô đã viết trong bức thư của ông rằng hành vi đồng tính là "đối với thiên nhiên" (La Mã 1:26), và rằng người đồng tính thực hành là một trong những người không sẽ thừa kế Vương Quốc (1 Corinthians 6:9-10). Thay vào đó, sự tức giận và indignation của mình sẽ được bật lên những người tố cáo các hành vi và từ chối để kỷ niệm nó. Chúa Giêsu này là một tốt đẹp Jesus, vô hại, ngọt, nhấn mạnh mở, bao gồm, và phòng không phán xét. Không có gì tội lỗi mà sẽ kích động lên án của mình, với một ngoại lệ, tất nhiên, chính thống và những người từ quyền tôn giáo người Mỹ. Chúa Giêsu này là, tất nhiên, tỷ lệ cược với những suy nghĩ của giáo hội sớm và cha; và ông sẽ không có gì nhưng derision cho truyền thống đứng lên án các hành vi đồng tính. Chúa Giêsu này là do đó hoàn toàn không tương thích với Chúa Giêsu giáo hội đã tuyên bố cho hai thiên niên kỷ, và là ít nhất là khác nhau từ anh ta như Chúa Giêsu Nicolaitan và Chúa Giêsu Judaizers' của thế kỷ trước, và Chúa Giêsu Arian thứ tư. Nếu nhà thờ giá trị quá khứ truyền thống của nó ở tất cả, nó nên coi nhóm đó thú nhận này Chúa Giêsu mới như nó một lần xem các Judaizers, các Nicolaitans và các Arians-cụ thể là như-Christian nhóm.Nếu nó đã làm, điều này sẽ có hậu quả ngay lập tức cho cuộc hội thoại công của giáo hội. Nhóm rao giảng Chúa Giêsu khác và một tin mừng được đúng coi bởi chúng tôi bây giờ là heretically phòng không Kitô hữu, và vì thế Giáo hội không có một cuộc đối thoại công chính thức với Mormons (mà tôi biết) hoặc với nhóm Jehovah 's. Chúng tôi thông báo với họ chỉ đơn giản là "năn và tin tưởng"; chúng tôi không đáp ứng với họ cho rượu vang và pho mát để thảo luận về Christology tại hội nghị hoặc sản xuất các giấy tờ học tại hội nghị chuyên đề về những suy nghĩ của Joseph Smith hoặc Charles Taze Russell. Trong cùng một cách, bất kỳ nhóm nhà thờ hoặc giáo phái chính thức cam kết chính nó để hoạt động đồng tính phước lành hoặc hôn nhân đồng tính là rao giảng Chúa Giêsu khác, và chính thống giáo nên cũng đình chỉ bất kỳ cuộc đối thoại công chính thức với họ. Chúng tôi nặng misread đồng tính cuộc tranh luận nếu chúng ta quan tâm nó chỉ đơn giản là một vấn đề đạo Đức (như phá thai), và một cuộc tranh luận về việc có hay không một hoạt động cụ thể là tội lỗi. Nó là cơ bản hơn. Nó không phải là chỉ đơn giản là một vấn đề đạo Đức; nó là một Christological một. Nếu chúng tôi tiếp tục công cuộc đối thoại với các nhóm ban phước cho đồng tính luyến ái, lúc tốt nhất chúng ta đang lãng phí hơi thở của chúng tôi. Lúc tồi tệ nhất chúng tôi có thêm tin cậy để những gì Paul gọi là "một tin mừng".The problem, of course, is a perennial one. In every age, there are Christians who compromise with the standards of their age, and accept the world’s values as their own. These people always call themselves “Christians” and denounce those who disagree with them as rigid and wrong. But the Christ whom they preach is not the real Christ. They in fact misrepresent Him, and preach a Christ made up by themselves, one who conforms more closely to their own secular age. St. Paul, St. John, and St. Athanasius pulled the mask off them in their day, and denied them the label of “Christian”. It is time that we Orthodox follow in their f
Being translated, please wait..